Đỗ Hồng

Nỗi Sầu Viễn Xứ






Gió đến từ đâu rung nhẹ cửa?
Trăng vàng biết có lạnh ngoài hiên?
Trời cao trăng thiếu nơi nương tựa
Thấp thoáng hàng cây đứng ngả nghiêng

Trời đất vào đông ôm nỗi nhớ
Gọi nhau tha thiết mỗi canh trường
Bằng lời điệp khúc buồn muôn thuở
Khi bóng đêm về phủ cố hương

Còn lại mong manh tờ lịch cuối
Chỉ vài giờ nữa sẽ tròn năm
Như mơ một thoáng đời thêm tuổi
Đôi mắt phía sau vẫn tiếc thầm

Dĩ vãng luôn hồng trong trí nhớ
Đường về khép kín lối hư không
Mặt trời bên ấy như tan vỡ
Chỉ thấy mùa Xuân giữa giấc nồng

Năm mới vẫn về trên đất khách
Niềm vui từng giọt rót về đâu
Địa đàng lạc dấu từ lâu lắm
Nên uống ngàn ly chưa cạn sầu

Đỗ Hồng

Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 5 tháng 1 năm 2023

Bình luận về Bài thơ "Nỗi Sầu Viễn Xứ"